watch sexy videos at nza-vids!
Inox.Wap.Sh

Clip Em Girl 9X Day Thu Dam
Phần Mềm Xem Phim Sex Online

- Cường ơi, giúp chị với. Tôi lật đật chạy sang nhà chị Hà hàng xóm. Ở cái tuổi mà ông bà mình vẫn gọi là bẽ gãy sừng trâu, vì siêng năng tập thể dục, tôi được sở hữu một thân hình thật cường tráng. Tất nhiên, với một thân hình tràn trề nhựa sống như thế, những đòi hỏi về mặt thể xác cũng là lẽ thường tình. Từ sau cái lần "đái dầm" ấy, tôi vẫn thường lén lút thủ dâm với hình ảnh chị Hà nhà bên cạnh. Chị Hà có khuôn mặt dễ mến, như cái điểm chính thu hút tôi chắc các bạn cũng đoán được là thân hình vệ nữ ở tuổi 22 của chị. Từ lan can nhà tôi, tôi vẫn thường lén theo dõi chị phơi đồ vào buổi sáng. Chiếc váy ngắn màu trắng mong manh không làm tròn cái chức năng mà nó được giao phó là che đậy thân hình chị nhưng lại đồng lõa với những tia nắng buổi sáng đem đến cho tôi những hình ảnh thật tuyệt vời mà hằng đêm những hình ảnh đó theo tôi mãi vào giấc ngủ. Thời gian như dừng lại lúc chị vươn người vắt một cái gì đó lên dây phơi, để qua màn áo mờ mờ ảo ảo, tấm lưng được ánh nắng sớm viền một đường cong mềm mại chạy dài xuống đến bờ mông trang điểm bằng chiếc xì líp nhỏ xíu, mà phần trước và phần sau được nối với nhau bằng một chiếc nơ xinh xinh bên hông chị tròn trịa. Đường cong thứ hai bắt đầu nơi cái cổ 3 ngấn thon thon chảy xuống đội vú. Đường cong này có một hình dáng mà tôi không biết thế nào cho hết vẻ đẹp của nó, chỉ biết rằng có những lúc không biết tình cờ hay hữu ý, bữa tiệc ấy bày ra trước mắt tôi nhưng hoặc là mắc cỡ, hoặc là sợ nó biến mất đi nếu bị phát hiện khi đang vụng trộm, tôi chỉ đỏ mặt và nhìn ngay đi chỗ khác, lòng lại thầm rủa mình soa lại nhát gan như vậy. Trên chỗ cái quầng hồng hồng ở đầu vú, đường cong thắt một nút nhỏ làm núm rồi tiếp tục vẽ tới chiếc bụng thon, cái rốn be bé, xuống mãi, xuống mãi, xổ một đường chắc nịt lên đùi chị. Tôi chạy thẳng vào phòng chị. Nhà không có ai, chị Hà thì đang loay hoay với cái đèn bàn cứ lúc tắt lúc sáng. - Cứ cái lúc cần thì ba hồi tắt ba hồi sáng, bực mình ghê! - Chị để em tháo ra coi lại cái công tắc, sửa chút xíu là xong chớ gì! Khó khăn gì với tôi ba cái lẻ tẻ này, tôi tự tin xoay tournevis mở cái đế đèn ra. Nhưng sự đời đâu có đơn giản thế, cái hơi thở thơm tho ngọt ngào kia đang vào tai vào mặt tôi. Vâng, chị đang ngồi kế bên tôi xem tôi sửa cái đèn bàn, còn tôi thì lại không thể tập trung vào cái đèn bàn mà là vào bờ ngực trắng ngần của chị lộ ra sau cái cổ áo rộng của chính chiếc váy ngắn mỗi sáng làm tôi chết giấc. Đôi vú ấy nằm sát vai tôi ở một khoảng cách mà chỉ cần thở mạnh là khoảng cách ấy sẽ trở thành con số âm. Chưa hết, đùi tôi đang phải cố gắng để không run rẩy khi nó đang nhận được một cảm giác mát lạnh từ đùi chị. Tôi len lén nhìn xuống, cặp đùi đẹp và gần qúa. Cặp đùi ấy chỉ được tà váy che có chút xíu cái chỗ mà tôi ngay cả trong mơ cũng chỉ đoán mò mà thôi. Là hàng xóm, biết nhau từ nhỏ, chị vẫn cứ xem tôi con nít như ngày nào, vì vậy chị rất thoải mái trong cách ăn mặc. Và tôi thì cũng chẳng hơn gì, ở nhà thì ở trần, đánh có cái quần soọc cũng mỏng te, bây giờ mới thấy khổ. Dương vật tôi cứng ngắt, chỏi cái đầu tròn tròn vào quần tôi, và như vậy, hình dạng cú nó thấy rất rõ từ bên ngoài. Tôi biết chị đã nhìn thấy, và có lẽ vì vậy, hơi thở kia ngày càng mạnh hơn, ấm hơn, thơm hơn. Còn tôi thì dù đã nín nở nhưng đầu vú kia đã bắt đầu nhè nhẹ âu yếm vai tôi. Tay tôi run lên bần bật, chiếc tournevis không còn nghe lời tôi nữa mà lại nhảy lên, văng ra rơi vào lòng tôi. Tất nhiên nó không rơi xuống đất vì "cái kia" đã giữ nó lại. Chị nhặt chiếc tournevis cho tôi và không sao tránh khỏi sự đụng chạm. Chị thoáng ngạc nhiên: - Sao cái này cứng ngắt vậy, cưng? Mặt tôi đỏ như gấc, tôi lí nhí: - Em xin lỗi, nhưng chị đẹp qúa. Mặt chị cũng đỏ: - Lỗi gì em! Tournevis nè! Và thay vì đặt chiếc tournevis lên bàn thì chị lại làm văng chiếc tournevis về bên kia. Tôi biết, chị cũng đang thật bối rối vì cái dương vật mất dạy của tôi. Tôi đâu có sai bảo được nó. Chị Hà nhoài người cố với cái tournevis, và trời ơi, chiếc váy ngắn kéo lên một khoảng xa để lộ cho tôi thấy toàn bộ cặp đùi, chiếc nơ, cái quần xì líp trắng nhỏ xíu, mỏng tanh, và cả khoảng lông đen mượt ẩn hiện dưới lớp vải trắng đó. Chị đưa cho tôi chiếc tournevis. Tôi cầm lấy một cách vô thức, chiếc tournevis có tiếp tục được đặt vào con ốc ở chiếc đèn bàn không thì tôi không biết, nhưng tôi biết có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cái chỗ đang cương cứng như sắp nổ tung của tôi. Chị thở nhẹ vào tai tôi: - Cường ơi, cởi cái quần này ra cho chị xem chút đi, hôm nay không có ai ở nhà đâu. Chị Hương và chị Trang đi cắm trại với bạn ở Mũi Né, hai ba bữa mới về. Hồi nào giờ, chỉ nghe nói chứ có thấy cái này hồi nào đâu, nghe Cường! Cái mông tôi tự nó nhớm lên cho bàn tay chị kéo nhẹ chiếc quần. Phía dưới thì trơn tru nhưng phía trên thì vướng lại. Bàn tay nhỏ nhắn kia nhẹ nhàng đè dương vật của tôi xuống. Chiếc quần đùi trội tuột đi. Tôi hoàn toàn trần truồng trước mặt người con gái, vươn thẳng lên từ đám lông rậm, dương vật của tôi háo hức không như chủ của nó đã gần như dành toàn bộ hệ thống thần kinh cho một thế giới khác. Một cảm giác lâng lâng, chị nâng niu. Nhè nhẹ ve vuốt dương vật của tôi lúc này đang rỉ ra chất nước trơn trơn, trong suốt. Ngón tay nhỏ nhắn mát rượi của chị đang nghịch ngợm sự trơn trợt đó ngay trên đầu dương vật của tôi. Tôi rùng mình, ngón tay ấy lập tức rời ra và chuyện sang đôi ngọc hành. Đôi mắt chị không chớp, chị thở mạnh, mặt chị đỏ bừng, không phải cái đỏ của sự thẹn thùng mà là của lửa. Tôi run run nhấc nhẹ tà váy của chị, những mong tìm thấy dù là mờ mờ cái khoảng lông đen mượt. Nhưng tôi đã nhìn thấy không phải mờ mờ mà là rất rõ cái khoảng lông mà tôi chờ đợi. Tôi còn thấy rõ cả cái cửa hồng hồng giữ khoảng lông khi đôi chân chị lúc này đã mở rộng. Bởi sự mờ ảo của cái quần xì líp đã được thấm đẫm chất nước trong suốt tuôn ra từ cái cửa đó, cửa âm đạo - tôi nghe người ta gọi như vậy. Rời đôi ngọc hành của tôi, chị kéo tuột chiếc áo qua đầu: - Chị xấu lắm, đừng nhìn chị chằm chằm như thế. Bộ em chưa thấy con gái ở truồng bao giờ sao? - Con gái nhỏ xíu, trong xóm thiếu gì, nhưng lớn như chị, em chưa thấy bao giờ. Mà sao chị đẹp qúa vậy. Em thích nhìn chị ở truồng như vậy hoài. Nắm dương vật của tôi chị kéo lại phía giường ngủ, chị ôm chặt, ép đôi vú nhỏ vào bộ ngực vạm vỡ của tôi, chiếc lưỡi quấn lấy môi tôi, chị vật tôi ngã nhoài trên giường, dương vật tôi tìm kiếm trên miếng vải duy nhất trên người chị. Tôi miết lưỡi trên cổ chị rồi ngoạm lấy vú chị. Tôi bú say mê như con mèo con khát sữa, thấm đẫm nước miếng, môi tôi vuốt ve bầu vú cong ái săn chắc, mút thật mạnh cái hột bắp mà bây giờ cững đã cứng ngắt như cả người chị. Chỉ còn tiếng rên phát ra từ cái cổ 3 ngấn là còn nhẹ nhàng, mềm mại. Rời vú chị, môi tôi để lại một vết đỏ ngay dưới rốn chị, lướt nhẹ qua chiếc nơ, sự mượt mà của làn da đùi non chị, quẹo trở lại sau điểm mốc là đầu gối chị, men theo đùi trong trở lại nơi gò vệ nữ, với rừng rậm, suối khe. Hai tay tôi loay hoay mãi với chiếc nơ, hai tay chị thay vì giúp tôi mở khoá thì lại ấn chặt đầu gối tôi vào âm hộ, miệng không ngớt rên rỉ: - Cởi quần chị ra đi, Cường ơi ... sao chậm vậy, em đừng làm chị chết vì chờ đợi chứ, cởi đại ra đi Cường, ừ ... A ...aaa... - Em không thấy đường , cái nút này chặt quá... - Bứt đại ra đi ... nhanh lên chị không chờ được nữa đâu ... Aaa Cởi thì khó nhưng bứt thì ngược lại, những ngón tay khoẻ khoắn của tôi gỡ bỏ hoàn toàn bức rào cuối cùng. Lưỡi của tôi ngọ ngoạy trong âm hộ của chị, bàn tay tôi ve vuốt mu chị. Rồi ngón tay tôi banh nhẹ âm hộ chị cho lưỡi tôi đặt vào âm vật đang chỏi cao, đỏ rực. Khoảng nệm dưới mông chị ướt một khoảng lớn. Chị nhắm mắt kéo nhẹ vai tôi, tôi nhoài người lên mình chị và cảm nhận bàn tay chị hướng dẫn dương vật tôi, đặt nó ngay trên cái khe. Tôi ấn nhè nhẹ, nhè nhẹ, dương vật tôi ngập trong cái khe kẽ lầy nhầy, nóng rẫy của chị. Một tiếng rú nho nhỏ vào tai tôi cho tôi biết rằng tôi đã hoàn toàn vào trong chị. Mông chị nẩy lên, ép vào tôi thất sát. - Sao sướng qúa vậy Cường ơi, nhấp đi Cường, mạnh đi Cường .... Tôi rút nhẹ ra rồi ấn mạnh, chị cũng hiểu ý và cùng ấn mạnh với tôi. Tôi lui tới ngày cành nhanh, chị cố ưỡn thật cao mong ép sát âm môn vào tôi mạnh chừng nào tốt chừng nấy. Chúng tôi quần nhau, miết nhau, cho đến khi ngực chị đỏ rực, chị cắn chặt mô, mặt nóng bừng, chị rú lên rồi hông chị giật mạnh, mắt nhắm nghiền, rã rời, chị rơi xuống nệm. Dương vật tôi tuột ra khỏi chị. Nó cũng giật mạnh rồi phủ lên mặt mũi chị, lên ngực chị, lên bụng chị và cả khoảng lông đen thẫm nơi hạ thể những sợi confetti màu trắng đục. Tôi cũng gục xuống, thở dốc trên mình chị. Những sợi confetti lấp đầy những khoảng trống còn lại giữa hai chúng tôi. Gương mặt chị giãn ra thoả mãn. Chị cười và thì thầm vào tai tội: - Tối nay, Cường dám ngủ bên nhà chị hông? Tại phòng đợi phi trường San Francisco. Bà Tấn ôm Bình nói: - Con qua Việt Nam gặp bác Trọng lần này mẹ mừng lắm. Cố gắng học hỏi thêm và vui vẻ với cái Yến. Con dâu tương lai của bố mẹ đã lựa chọn cho con từ hồi nhỏ. Con phải biết nó là con gái cưng duy nhất của bác Trọng đó. Bình xiết chặt mẹ trong vòng tay . - Con nhớ lời mẹ dặn. Sẽ có gắng học hỏi ở bác Trọng thật nhiều. Thôi mẹ về đi. Tới giờ con lên máy bay rồi. Bà Tấn móc túi lấy ra một góùi vải mầu đỏ. Cẩn thận mở gói vải, lấy ra một mặt mề đay bằng đất nung. Trong mặt mề đay, một con bò cạp đen, cong đuôi thật sống động được khắc nổi lên trên ngọn tháp Chàm thật tỉ mỉ. Bà Tấn đeo sợi dây chuyền và chiếc mề đay vô cổ con trai. - Đây là bùa hộ mệnh của một ông thầy pháp người Chàm, tặng ba con hồi ba con còn đi lính. Bây giờ con theo bác Trọng khám phá phần mộ của dân Chàm. Mẹ mong nó sẽ đem lại bình an cho con. Bình hôn lên má mẹ. - Con cám ơn mẹ. Chàng xách va ly đi vô cửa soát vé. Chỉ vài phút sau, chiếc máy bay cất cánh, mang theo người trai đất Việt trở về quê nhà sau bao nhiêu năm xa cách. Máy bay bay qua vùng Vịnh. Bình nhìn qua cửa sổ, những con đường xe cộ chạy tấp nập, nhỏ dần rồi bị che khuất bởi những đám mây trắng xóa. Ghế bên cạnh Bình là một ông già người Chàm. Ông lão có khuôn mặt nhăn nheo và nước da sạm nắng. Hình như ông ta cũng về Việt Nam thăm gia đình. Máy bay bay được một lúc. Một cô chiêu đãi viên đi từ trên đi xuống, đưa thức ăn cho ông già và Bình. Khi chàng đưa tay tiếp nhận đồ ăn. Ông già chăm chú nhìn vào cổ tay Bình. Ông ta có vẻ chú ý đặc biệt vào chiếc vòng bằng sắt khắc hình con rồng của chàng. Bỗng ông ta đưa bàn tay khẳng khiu nắm lấy cổ tay Bình, nói: - Cậu có chiếc vòng này ở đâu vậy? Bình mỉm cười. - Một người bạn gái tặng cháu. Ông già lại hỏi: - Cô ta là một nhà địa lý à? Hơi ngạc nhiên với câu hỏi ngớ ngẩn của ông già, nhưng Bình cũng trả lờøi: - Dạ không. Nhưng ba cô ta là một nhà khảo cổ. Ông đang tìm kiếm những ngôi cổ mộ của các vua chúa người Chàm. Ông già thở dài. Buông tay Bình ra; lẩm bẩm nói một mình điều gì chàng không nghe rõ. Bình hơi ngạc niên, nhưng chàng thấy ông già không nói gì thêm, nên cũng tôn trọng sự yên lặng của ông ta. Chàng cầm mấy miếng bánh mì lên nhấm nháp và nghĩ về người vợ chưa cưới của mình, sau mười mấy năm xa cách... Đèn tối dần. Mọi người bắt đầu ngủ. Bình kéo cao tấm chăn phủ lên mình. Thời gian trôi qua thực chậm chạp. Bình lấy cuốn sách nói về dân tộc Chàm mà chàng mua mấy tháng trước ra đọc. Cuốn sách thực lý thú, do một linh mục ngươi Pháp viết. Ông ta cũng là một nhà khảo cổ. Bởi vậy, những điều ghi lại trong cuốn sách này làm Bình thật thích thú. Chàng say sưa đọc sách cho tới khi máy bay đáp xuống phi trường mới biết. Từ phi trường, Bình kêu xe Taxi ra thẳng nhà ga xe lửa, lấy giấy đi Phan Rang liền. Ngồi trên xe lửa. Nhìn qua cửa sổ, thấy khung cảnh bên ngoài chạy vùn vụt về phía sau, làm chàng rộn lên niềm vui sướng, vì chẳng bao lâu có thể gặp mặt Yến rồi. Tiếng còi xe lửa mỗi lần rúc lên lại làm cho Bình nôn nóng hơn. Cảnh ruộng đồng miền Nam xanh ngát, thoáng thoáng qua trước mắt làm Bình nhớ lại thời thơ ấu, lúc còn cắp sách ê a tới trường làng học........... Chẳng bao lâu, núi đồi chập chùng của miền Trung lại vùn vụt lướt qua cánh cửa sổ xe lửa. Quê hương chàng đẹp quá. Bình nhủ thầm; đám cưới xong, thế nào chàng cũng phải với người yêu đi khắp vùng đất nước, để bù lại những ngày tị nạn, xa quê hương, nơi xứ lạ quê người buồn thảm. Xe lửa đã chạy tới vùng đất xưa kia là của dân tộc Chàm. Bình đưa chiếc vòng có hình con rồng ở cổ tay lên coi. Con rồng tự nhiên nhúc nhích trên cổ tay chàng. Bình hoảng hốt rụi mắt, nhìn chăm chú vào chiếc vòng. Ánh sáng lóe lên làm chàng chóa mắt. Nhưng ngay sau đó, chiếc vòng lại trở lại bình thường. Qua giây phút kinh ngạc, Bình đưa tay lên xoa nhè nhẹ chiếc vòng quái gở. Hình ảnh con rồng vẫn im lìm trên chiếc vòng sắt lạnh tanh. Bây giờ là những cồn cát chạy dài như bất tận, vùn vụt qua cửa sổ xe lửa. Tiếng còi tầu lâu lâu lại rú lên. Và chẳng bao lâu, tiếng xe lửa xình xịch chậm lại. Rồi dừng hẳn ở trạm. Bình bước xuống xe. Nhìn ngơ ngác. Xa xa tháp Chàm đứng trơ trơ trong nắng chiều ảm đạm. Bình đợi một lúc lâu. Đi đi lại lại trong nhà ga. Một người đàn ông đi từ phía sau Bình vượt qua mặt chàng vội vã. Bình nắm lấy tay ông ta kêu lên: - Bác Trọng. Người đàn ông quay lại. Nhíu mày nhìn Bình. Có tiếng cười của người con gái vang lên phía sau. Bình quay lại, thấy một cô gái đứng bên cạnh người đàn ông trông thật quen mặt. Chàng biết ngay cô gái ấy là Yến, người vợ chưa cưới của chàng, đang đứng bên cạnh Giáo Sư Trọng. Ông bố vợ tương lai. Yến cười hi hí, nói: - Anh Bình phải không. Ba em là ông này chứ không phải ông đó đâu. Nói xong nàng lại cười như chế diễu. Bình ngơ ngác một lúc, vội vàng buông người đàn ông lạ ra, nói: - Xin lỗi ông. Xin lỗi ông, tôi lầm người rồi. Giáo sư Trọng vui vẻ dang rộng hai tay đi về phía Bình . - Bình đó phải không. Bác mừng thấy cháu tới đây. Bình cúi đầu chào giáo sư Trọng: - Dạ, thưa bác, cháu mới tới . Hai người ôm lấy nhau mừng rỡ. Yến vẫn giữ nụ cười ranh mãnh trên môi, nàng nói: - Anh đã chắc chắn ông này là ba của em chưa? Bình buông giáo sư Trọng ra, nói với Yến: - Yến đó phải không. Đọc thư, xem hình, không bằng gặp mặt. Nằm mơ cũng không ngờ mình có diễm phúc được kết hôn với một người đẹp như em. Yến thẹn thùng kêu lên khe khẽ, ẩn mình lưng sau bố. Giáo Sư Trọng chỉ chiếc xe jeep đậu gần đó nói: - Thôi, chúng ta về. Ba người leo lên xe. Chiếc xe chạy về phía trước, để lại cát bụi mù mịt đằng sau. Một lúc sau, xe chạy trên con đường đất ngoằn ngoèo sỏi đá. Xa xa, Bình đã nhìn thấy mấy chiếc lều vải lớn dưới chân đồi. Và phía trên đỉnh đồi là ngọn tháp Chàm gạch đỏ loang lổ. Xe đậu lại bên khu lều. Giáo sư Trọng nói: - Hãy về lều của cháu ăn cái gì lót bụng. Rồi chúng ta nói chuyện nhiều hơn. Bác hy vọng với cái nhìn của người du học ở nước ngoài về, chắc chắn có nhiều kỹ thuật tân kỳ hơn cho ngành khảo cổ nghèo nàn trong nước mình. Bình mỉm cười thưa: - Dạ, cháu đâu dám. Chỉ mong bác dậy bảo thêm cho thôi. Ba người xuống xe, đi vô lều. Anh tài xế xách chiếc va ly của Bình theo sau. Sau bữa ăn tối, Bình nghĩ miên man về những điều giáo sư Trọng nói. Quả thực, những gì chàng học ở trong trường bên Mỹ khác hẳn với thực tế ở Việt Nam. Bình nằm trên giường, lăn qua, trở lại. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu qua khung cửa sổ của chiếc lều mờ ảo. Chiếc mề đay đeo trên cổ Bình tuột ra khỏi áo. Bình cầm lên coi. Con bò cạp trong chiếc mề đay tự nhiên lại nhúc nhích như con rồng trên chiếc vòng đeo tay của chàng, khi còn ngồi trên xe lửa. Có tiếng hú của loài chim cú và tiếng vỗ cánh bay phành phạch. Bình giật mình nhổm dậy, dụi mắt. Chiếc mề đay trở lại bình thường. Bình từ từ nằm xuống. Bỗng tại cửa lều. Một bàn tay đem đúa thò vô. Vén màn. Và, từ từ cả cánh tay quấn băng trắng toát thò vô. Rồi một xác ướp như trong Kim Tự Tháp Ai Cập xuất hiện. Bình ngồi bật dậy. Miệng há hốc, mắt trợn ngược, kinh hãi. Có tiếng cười the thé. Yến thò đầu vào nói: - Nhà khảo cổ nước ngoài về mà cũng sợ ma hay sao? Yến nhí nhảnh bước vô lều. Nàng đứng bên xác ướp, bá lấy vai y. Xác ướp đưa tay giở băng quấn quanh mặt cười ha hả. Y nói: - Cô Yến rủ tôi tới hù anh chơi thôi. Làm gì có ma quỉ ở đây cơ chứ. Yến quay qua người mặc quần áo xác ướp nói: - Đây là anh Tá. Chuyên viên quảng cáo của đài truyền hình địa phương, tới quay một đoạn phim quảng cáo cho hãng băng cứu thương. Bình đứng dậy bắt tay Tá, rồi nói: - Anh làm tôi sợ muốn đứng tim. Tá cười hì hì. - Nghe cô Yến nói; anh là ý trung nhân của cô ta.Vừa tốt nghiệp về ngành khảo cổ ở Hoa Kỳ về. Tôi tới làm quen và chào anh, vì phải về liền bây giờ cho kịp giờ phát hình. Bình nhìn Yến mỉm cười, nói với Tá. - Tôi có phước lắm mới được gia đình hứa hôn với Yến từ nhỏ. Nhưng anh đừng nghe cô ta nói về tôi mà lầm đó. Yến cười khúc khích. - Em không nói tốt cho anh đâu mà ham. Bình cười. - Được vậy thì tốt rồi. Tá nói: - Có lẽ cũng hơi muộn rồi. Tôi phải về vì anh em đang đợi ngoài xe. Bình nói: - Anh phải về liền à. Vậy hy vọng gặp lại anh những ngày sắp tới nhé. - Vâng, xin chào anh. Tá bước ra. Bình và Yến cũng ra khỏi lều, đưa Tá ra về. Tá bước đi chệnh choạng dưới ánh trăng lờ mờ như một bóng ma, tới chiếc xe đậu phía ngoài. Bình nắm tay Yến, nói: - Bây giờ mới được nói chuyện riêng với em. Khí hậu ấm áp quá phải không em. Yến nói. - Gặp mặt em rồi, anh có thấy thất vọng không? Bình đi sát vào Yến hơn. Cả hai bước lên đồi. - Chẳng những không thất vọng, mà còn thấy yêu đời hơn lúc nào nữa. Yến ngả đầu vào vai Bình nói nho nhỏ: - Anh khéo nói lắm. Có lẽ bây giờ là lúc Bình phải tỏ ra mạnh dạn hơn. Từ sáng tới giờ, trước mặt mọi người, chàng phải tỏ ra chững chạc; Nhất là trước mắt ông bố vợ tương lai. Nhưng bây giờ, chỉ có hai đứa. Nhất là cái ý kiến dẫn nhau lên đồi ngắm trăng của Yến thì Bình phải thừa thông mình mà hiểu rằng; nàng có ý tạo cơ hội cho chàng gần gủi nàng hơn. Thấy nàng ngả đầu dựa lên vai mình. Bình choàng một tay ôm ngang hông Yến, kéo nàng sát lại. Bộ ngực con gái ép sát một bên làm Bình ngây ngất. Đi ngang qua một bụi cây. Bình dừng lại. Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên má Yến. Hình như nàng cũng vừa ngước mặt lên, hai mắt từ từ khép lại, đợi chờ. Trong ánh sáng lờ mờ của buổi chiều vừa tắt. Nhất là bụi cây um tùm bên cạnh, che khuất tầm mắt của mọi người dưới chân đồi. Nụ hôn nhẹ nhàng trên má đã chuyển thành cơn lốc cuồng bạo của tình yêu. Hai bờ môi kép chặt. Trời đất như quay cuồng. Gió xoáy vào lòng những kẻ yêu nhau. Hai thân thể ép cứng vào nhau thành một khối. Nụ hôn đầu đời của người con gái vừa gặp được người yêu sau bao tháng năm chờ đợi, trào dâng cuồn cuộn. Nàng đã để yên cho bàn tay của người tình mò mẫm trên thân thể. Những ngón tay mạnh bạo của chàng thần thánh làm sao. Nàng muốn lịm đi trong cơn bão tình ngất ngây ấy. Hai người đi dần vào bóng đêm. Phía trên, ngọn tháp Chàm lờ mờ dưới ánh trăng thật huyền ảo... * Mặt trời chưa lên nhưng ánh sáng đã ló rạng ở chân trời. Tiếng gà gáy vang vang đâu đó. Bình vén cửa lều bước ra ngoài. Một con kỳ nhông đứng trên mỏm đá bên chiếc lều, dương mắt nhìn Bình. Chàng nhặt một viên đá, nghịch ngợm ném mạnh. Viên đá không trúng con vật, nhưng cũng làm nó hoảng sợ, vụt chạy vô khe đá gần đó. Bình vươn vai làm một động tác co dãn xương sống. Sau giấc ngủ đầy mộng đẹp, chàng cảm thấy khoan khoái vô cùng. Bình từ từ đi tới bên giáo sư Trọng và Yến đang ngồi ăn sáng trên một chiếc bàn gỗ gần mấy căn lều của họ. Cạnh đấy, mấy người công nhân cũng đang uống cà phê và chuyện trò. Hôm nay, Yến mặc chiếc quần cụt để lộ cặp đùi thon dài trông thật mát mắt. Chiếc áo thung bó sát của nàng làm bộ ngực con gái căng tròn mơn mởn. Tóc Yến cột ra sau kiểu đuôi ngựa thật nhí nhảnh. Giáo sư Trọng thấy Bình tới, ngước mặt lên nhìn chàng. - Cháu dậy rồi à. Qua đây ăn sáng đi. Bình cúi đầu nói: - Dạ, thưa bác. Chàng ngồi xuống bên cạnh Yến. Nàng mỉm cười đứng dậy, lấy ổ bánh mì bỏ vào cái đĩa nhỏ bên cạch chiếc phin pha cà phê và ly sữa. Đặt trước mặt Bình, rồi đổ nước nóng từ một chiếc bình thủy vô phin pha cà phê cho chàng. Giáo sư Trọng hỏi Bình: - Tối qua cháu ngủ được không? - Dạ, thưa bác được ạ. Giáo sư Trọng nhìn về phía tháp Chàm, nói: - Tối qua bác chỉ chợp mắt được một chút. Chỉ mong tới sáng. Vì hôm nay chúng ta có thể mở cửa đi vào ngôi mộ được rồi. Bình mừng rỡ. - Vậy hở bác. Giáo sư Trọng gật gù. - Cháu tới đúng lúc lắm. Làm việc cả năm rồi. Sáng nay mới tìm ra lối vào cửa mộ. Bình nói: - Nghe bác tới đây làm việc. Cháu cũng nóng ruột muốn bay tới đây từ lâu. Nhưng phải đợi tới ngày ra trường mới đi được. Giáo sư Trọng có vẻ cao hứng lắm, ông nói: - Như vậy mới phải. Học hành dở dang thì đâu có làm ăn gì được. - Dạ, thưa bác. Hơn nữa, mình có học xong thì mấy tổ chức khảo cổ mới tài trợ cho mình tới đây làm việc được. - Đó là điều bác mong muốn từ lâu. Có cháu, bác mừng lắm. Dù sao, người nhà cũng dễ làm việc hơn. Nói xong, ông nhìn Yến tủm tỉm cười. Yến hơi luống cuống, liếc Bình thực nhanh, nàng nói lảng đi: - Bao giờ ba tính mở cửa vô cổ mộ hở ba? Giáo sư Trọng phấn khởi nói: - Ăn uống xong, chúng mình đi liền. Bình hỏi: - Thưa bác, ngôi cổ mộ này bác có đoán là của vị nào không ạ? Giáo sư Trọng nói: - Theo như những cổ vật lượm lặt được ở chung quanh đây, thì có lẽ là mộ của một vị công chúa nào thôi. Tuy nhiên, ngôi mộ này có thể là còn lâu đời hơn những ngôi mộ của các vì vua Chàm người ta đã tìm thấy từ trước. Yến nói xen vào: - Nếu vậy con nghĩ trong cổ mộ phải có rất nhiều đồ trang sức đắt tiền. Giáo sư Trọng nói: - Nếu nói đó là những trang sức ngọc ngà châu báu đắt tiền thì cũng chưa chắc. Nhưng nói về giá trị khảo cổ thì giá trị của nó còn cao hơn nhiều. Vì đây có thể là triều đại lập quốc của người Chàm. Bình nói: - Dạ, thưa bác. Nếu đúng như vậy. Chúng ta có thể hiểu nhiều hơn về nguồn gốc của người Chàm phải không ạ? Giáo sư Trọng gật đầu. - Đó là điều mong ước của bác từ lâu. Nhưng phải chờ cho tới khi chúng ta vô được bên trong cổ mộ mới biết chắc được thực sự chúng ta tìm kiếm được điều gì. Bình nói: - Thưa bác, cho tới nay. Những tài liệu về dân tộc Chàm hết sức là mơ hồ. Cháu không hiểu tại sao người ta đã khai quật rất nhiều cổ mộ Chàm, mà lịch sử của dân tộc này vẫn còn ít ỏi như vậy? - Đó thuộc về chính trị của tổ tiên mình. Khi chiếm đất và tiêu giệt dân tộc này. Những người thời đó đã cố tình xóa bỏ tất cả những tàng tích còn lại. Và đồng hóa họ vào một giòng lịch sử của dân tộc mình. Bình mỉm cười. - Như vậy, ngày hôm nay, chúng mình đang khai quật lên một sự thực tổ tiên ta hằng chối bỏ. Giáo sư Trọng gật đầu. - Đó là tâm nguyện của những người khảo cổ như chúng ta. Dù không chủ tương làm chính trị. Nhưng ngành khảo cổ này chủ tâm tìm hiểu những sự thực, hằng bị chôn vùi trong dĩ vãng. Để trả lại sự thực cho lịch sử. Giáo sư Trọng đứng dậy. Xoa hai tay vào nhau mỉm cười nói: - Nói nhiều quá mất rồi. Bây giờ chúng ta phải bắt tay vào việc mới được. Đoàn người đi lên lưng đồi. Tiến về một chiếc hang đã đào sâu vô trong. Những cây cọc cắm làm dấu từ dưới lên trên thật ngay ngắn. Lởm chởm đó đây, những vùng đào bới dở dang cũng được đánh dấu khá cẩn thận. Bình để ý thấy một cây trụ đáù vuông vắn bên lối đi với những hàng chữ lạ. Bên trên, một con bò cạp đen tuyền, cong đuôi đứng nhìn đoàn người như giận dữ. Giáo sư Trọng hăm hở đi trước, Đoàn người mang dụng cụ đào bới theo sau. Bình và Yến đi lui ra phía sau. Yến nói nho nhỏ: - Em lo ba sẽ rất đau lòng. Bình ngạc nhiên hỏi: - Tại sao em lại nghĩ vậy. Anh thấy ba em vui vẻ lắm mà. Yến nói: - Anh nói đúng, ông cụ đang rất phấn khởi và sung sướng. - Như vậy tại sao em lại lo ba em đau lòng? Yến có vẻ đăm chiêu. - Trong trường hợp ba em nuôi nhiều hy vọng như vậy. Nhưng khi vô được bên trong ngôi mộ rồi. Chẳng có gì cả. Lúc đó sẽ làm ông thất vọng não nề. - Làm gì có chuyện đó. - Anh có nghĩ tới đã có người vô đây trước rồi hay không? - Những vết tích ở đây cho thấy chưa có ai khám phá ra cổ mộ này cả. - Sự đột nhập của mấy trăm năm trước có thể đã bị xóa nhòa thì sao? - Anh không tin những người xưa kia, dám xâm nhập những lăng tẩm vua chúa của họ. - Đã có biết bao nhiêu vụ trộm cắp khai quật cổ mộ từ xưa tới nay rồi. Em không tin là anh không biết. Bình mỉm cười, đi sát vào người yêu hơn nữa. Chàng biết mẹ nàng qua đời từ hồi Yến còn nhỏ, và bố nàng làm thân gà trống nuôi con cho tới bây giờ. Hai cha con hủ hỷ sống bên nhau, nên tình yêu của nàng dành cho bố luôn luôn đầy ắp. Có lẽ đó cũng là nguồn an ủi tốt lành nhất của giáo sư Trọng, để ông vui sống trong những ngày sau cùng của cuộc đời này. Đoàn người đi vô trong hang. Ánh đèn pin trên nón nhựa soi loáng thoáng lối đi. Bình nắm tay Yến tiến lên phía trước, đi cạnh giáo sư Trọng. Những cây đuốc cháy bập bùng trong tay mấy người phu đào mộ theo sau, không đủ soi sáng khắp lối đi, nên không khí tại đây có vẻ rờn rợn. Càng vô trong, con đường hầm càng nhỏ lại, chỉ vừa một người đi. Hai bên vách hang, có nhiều hàng chữ ngoằn ngoèo ẩn hiện. Yến bóp tay Bình nhè nhẹ nói: - Tới rồi đó anh. Bình hồi hộp theo sau giáo sự Trọng đi vào một căn phòng vuông vức. Nhiều hàng chữ trên vách phòng. Nhiều hình tượng rải rác trong phòng. Giáo sư Trọng dừng lại trước một cánh cửa lớn. Bình nhìn thấy hình một con bò cạp khắc nổi trên cánh cửa y như con bò cạp khắc ở trên chiếc mề đay mẹ chàng đeo vô cổ Bình tại phi trường. Bất giác chàng rùng mình. Giáo sư Trọng nói: - Bây giờ là lúc chúng ta phải đẩy cửa vô bên trong rồi. Làm việc hơn một năm mới tiến được tới đây. Bỗng có tiếng la lớn: - Khoan đã. Hãy dừng lại. Bình ngạc nhiên nhìn lại phía sau. Chàng thấy một người đàn bà khoảng hơn 30. Tóc dài xõa xuống hai bên ngực thực nở nang. Nàng mặc quần áo thật sặc sỡ của dân Chàm. Hớt hải chạy vô. Trên vai còn đeo thêm một túi vải may bằng vải thô của người Chàm. Tay bà ta cầm máy chụp hình. Khuôn mặt nàng rất đẹp. Cổ, tai và hai tay đeo đầy đồ trang sức óng ánh. Trông có vẻ cao sang hơn hẳn những người Chàm sống rải rác ở địa phương này. Bà ta thở hổn hển nói: - Giáo sư Trọng. Ông hãy chờ tôi một chút đã. Giáo sư Trọng đứng nhìn người đàn bà lạ nói: - Vâng. Một tay bà ta đưa lên ngực như để giữ lại hơi thở hổn hển vì vừa phải chạy vội vã một quãng đường xa. Ánh mắt bà ta đỏ rực, phản chiếu ánh sáng bập bùng của những ngọn đuốc đang cháy hừng hực trong hang. Bà ta từ từ ngồi xuống, để túi xách bên cạnh. Mở ra, lấy đèn chụp hình ráp vô máy và ngước mặt lên nói: - Tôi xin lỗi đã la lớn như vừa rồi. Nhưng xin giáo sư thông cảm cho, vì không muốn mất đi giây phút quan trọng khi mọi người đẩy cửa tiến vô bên trong cổ mộ. Giáo sư Trọng hơi nheo mắt hỏi: - Cô là ai. Tại sao những người gác ở ngoài lại cho cô vô đây? Người đàn bà lạ nói: - Tôi tên Chế Liễu. Tôi đã trình thẻ báo chí và xin phép họ để tôi vô đây. Giáo sư Trọng cười xã giao, nói: - Tên cô đẹp lắm. Nhưng tôi không muốn bất cứ một phóng viên nào viết điều gì về sự khám phá của tôi khi chưa có kết quả tốt đẹp. Chế Liễu đứng dậy. Mỉm cười thực tươi. - Tôi sẽ không viết một chữ nào cho tới khi được phép của giáo sư. - Tại sao cô biết hôm nay chúng tôi vô được cổ mộ. - Thưa giáo sư. Giáo sư Phan cho tôi biết điều này. Ông ta nói; ngày hôm nay khám phá của giáo sư sẽ mở ra một trang sử oai hùng của dân tộc Chàm, có thể làm chấn động giới khảo cổ toàn cầu. Giáo sư Trọng cười ha hả. - Cô đừng tin ông đồng nghiệp của tôi. Ông ta đã quá lời rồi. Chúng tôi chưa tìm thấy điều gì mới lạ cả. - Giáo sư khiêm tốn quá mất rồi. Vừa nói, Chế Liễu vừa nắm lấy tay giáo sư Trọng. Cử chỉ và giọng nói của nàng lúc này có một hấp lực quyến rũ kinh hồn. Ông Trọng cười ha hả nói: - Cô cũng không nên chụp hình làm gì. Chế Liễu kêu lên. Nàng đứng thật sát vô mình giáo sư Trọng: - Đó là mục đích của tôi có mặt ở đây ngày hôm nay mà. Xin giáo sư cho phép tôi được chụp hình chứ. Tôi hứa sẽ không đưa bất cứ một hình ảnh nào ra trước công chúng, nếu chưa được phép của giáo sư. Giáo sư Trọng vỗ nhe nhẹ vô lưng Chế Liễu thật thân mật. Hình như ông có vẻ đã bị cô nàng này thuyết phục rồi. - Như vậy cũng được. Cô quả thực là một người yêu nghề. - Xin cám ơn giáo sư. Quay qua Bình và Yến, Chế Liễu hỏi: - Chắc anh chị cũng tới đây lần đầu phải không? Yến lắc đầu nói: - Không, tôi theo ba tôi tới đây từ lâu rồi. Chỉ có anh Bình đây mới tới từ hôm qua thôi. Chế Liễu nhìn qua Bình. Mắt cô ta bỗng mở lớn ngạc nhiên, sửng sốt một cách bất ngờ. Nàng hỏi, giọng nói hơn run run. - Anh có được chiếc mề đay này hồi nào vậy? Bình không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chàng hỏi lại: - Có gì lạ đặc biệt không chị? Chế Liễu lôi trong ngực áo ra một chiếc mề đay bằng đất nung y như của Bình. Nàng đưa vô trước ngực chàng, bên cạnh chiếc mề đay của Bình. Chiếc mề day của Chế Liễu không khác chiếc mè đay của Bình một mảy may nào. Tuy nhiên, chỉ không có hình con bò cạp như của chàng mà thôi. Còn tất cả nét khắc phong cảnh trên tấm mề đay đều giống nhau như cùng đúùc một khuôn vậy.

Tag: Truyen sex , Truyen sex hay, truyen nguoi lon, truyen dam, truyen xxx, truyen loan luan,...

Game Đánh Bài Online Miễn Phí. Tải Ngay

Trang Chủ
1 / 441
Phiên bản tốt nhất trên Mobile
InOx™